Ngọc lưu ly |
Cô đơn và đắn đo, một thôi thúc và một kiềm chế khiến người ta thận trọng hơn, chắc chắn hơn và vững vàng hơn. Thậm chí quen với cô đơn nhiều người còn sợ ai đó phá vỡ sự cô đơn của mình. Cô đơn đã dậy cho con người hiểu buồn chán, hiểu tình cảm thực chất sau những toan tính bộn bề, sau những dại khờ ngờ nghệch. Cô đơn thể xác có thể dùng tiền hoặc lối sống thoáng bù đắp được, nhưng cô đơn về tâm hồn thì không vật chất nào có thể bù đắp được. Bởi vậy nếu chưa hiểu cô đơn thì đừng nên vội vã vứt bỏ nó, để rồi đến một lúc nào đó lại bất chợt phải đối diện với cô đơn thì quả là đáng sợ. Ham muốn đấy, ước ao đấy, khát khao đấy, cười đùa đấy, nhưng thực sâu trong trái tim đã từng đau phải sự cẩn trọng và trái tim đó chẳng dám vội vã vứt bỏ cô đơn. Dù rằng họ đã có thể bơ đi những nỗi đau, vui vẻ với cuộc sống, tàn nhẫn với chính mình, nhưng sự sợ hãi không làm tròn trách nhiệm, sợ hãi yêu phải một tình vô hình thì thì thật là vô vị và phí phạm tình cảm.
Vì vậy những ai đang bị một xíu xíu cô đơn, đừng vội rời bỏ, vứt bỏ sự cô đơn để chạy theo một ai đó, hoặc chạy theo một vài thú vui nào đó để khỏa lấp ngay cái sự cô đơn hiện hữu. Vứt bỏ cô đơn vội vã, để tìm thấy những thứ còn chưa chắc chắn, còn thấm đẫm sự run rẩy sợ hãi trong đám mây mù. Đừng vứt cô đơn để đánh đổi lấy sự đau đớn của ái tình, rồi cuối cùng lại lòng vòng, phân vân và thắc mắc rằng tình nghĩa ấm áp ở nơi đâu. Thay vì sợ hãi cô đơn để rồi bấu víu, dựa dẫm thì hãy biết cách tự lập và vui vẻ nhất với cô đơn, đùa giỡn với trạng thái tồi tệ đó. Quen với cô đơn nhiều khi ta sẽ quên mất cả cái cảm giác từng thèm một cái nắm tay, một cái ôm. Mạnh mẽ hơn, tự lập hơn, và tự biết đứng vững trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Trong cô đơn, chuếnh choáng nỗi buồn hắt hiu, ta sẽ tự biết ta là ai, ta muốn gì từ cõi đời này, một hương vị nhạt thếch, hay sự mặn mà như ta kiếm tìm. Ừ thôi kệ đi, trải lòng và dìu dặt để mọi thứ trôi, dẫu có lúc gợn sóng, lúc êm đềm, đời là mấy chốc.
Cô đơn nếu biết kính trọng nó thì nó là một thầy giáo nghiêm khắc và khắt khe. Đủ tâm, đủ tuổi, đủ tĩnh lặng, đủ nếm trải bạn mới học được sự cô đơn. Và càng thấm cô đơn sẽ càng giúp bạn biết trân trọng tình yêu, đắng cay đau khổ giúp cho bạn biết trân trọng một người tốt bụng, những biến động cuộc đời giúp cho bạn rèn luyện bản lĩnh và trân trọng một người có bản lĩnh. Muốn trưởng thành phải biết học sự cô đơn, nhấm nháp nó, cảm nhận nó, nhưng khi đã hiểu đừng giữ mãi khư khư giữ nó bên mình. Cô đơn chỉ là một bài học đủ vị đắng cay ta nên học, học xong rồi, biết đường biết lối rồi thì cớ sao chẳng chạy đi tìm sự ngọt ngào nơi cuộc đời xô bồ lẫn lộn trắng đen. Khi hiểu được sự cô đơn, mỉm cười được cả sực khắc nghiệt của nó, ta sẽ thoát ra khỏi tất cả cuồng loạn, giải thoát được tất cả sự xúi dục của những khao khát. Đó là lúc ta đã trưởng thành, đã tự tìm thấy hạnh phúc tại bất cứ đâu, trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Những người bản lĩnh làm chủ được cô đơn là không phải khiến cho tâm hồn nguội lạnh, vô cảm xúc mà chỉ là do bản lĩnh, niềm tin và sự tự tin đã mãnh liệt trong mọi hoàn cảnh mà thôi. Làm chủ sự cô đơn chính là một trong những cách thoát khỏi sự cô độc. Họ làm quen với cô đơn bằng những kỹ năng, bằng bản lĩnh và bằng những nụ cười bất diệt. Họ cám ơn cô đơn vì cô đơn đã dậy cho họ suy nghĩ nhiều hơn, sâu sắc hơn, dậy cho họ tự bảo vệ sức khỏe bản thân, dậy cho họ chú tâm và tỉ mẩn hơn với công việc, biết cách vui vẻ làm chút việc vặt, dậy cho họ biết quan tâm đến mọi người, quan hệ tốt hơn nữa với bạn bè và xã hội. Cô đơn thổi vào họ những cảm xúc văn thơ, những đam mê và những sở thích, và vì thế thời gian trôi đi thật dễ chịu. Buông lơi nhè nhẹ, mỉm cười thanh thản và ngạo nghễ, cô đơn ư, lúc này ta muốn ngươi ngọt ngào và dễ chịu, ắt ngươi phải tuân theo ta rồi. Kẻ phàm phu sao hiểu được sự cô đơn của bậc quân vương, kẻ trần tục sao hiểu sự cô đơn của bậc chân tu, đó là sự cô đơn mạnh mẽ, ấm áp và đầy phẩm hạnh. Người cô đơn đầy phẩm hạnh luôn tạo cho người khác có niềm tin, luôn khiến người khác phải yêu mến. Thân tâm đủ sáng, đủ lớn, đủ tình, đủ nghĩa thì bản thân hoàn toàn có thể tin vào chính mình, dựa vào chính mình. Sống như vậy mà còn cô độc thì mấy ai trên cõi đời này nào ai thoát được khỏi sự cô độc đây. Sự cô độc của tâm hồn chân thành nó đến bởi vì sự khát cầu quá cao, một chút vẩn đục cũng thấy phiền lòng. Kẻ độc thân khát khao một tình yêu thánh khiết mới hiểu thế nào là cô đơn, và khi đã hiểu được cô đơn thì càng cảm nhận rõ về một tình yêu chân thành. Người cô đơn biết yêu, biết thương mình qua những đêm thâu, biết cảm nhận niềm vui từ mọi ngóc nghách nhỏ của cuộc sống là một người cô đơn no đủ.
TAT
0 nhận xét:
Đăng nhận xét